Thứ Ba, 28 tháng 8, 2007

Nếu như... và hạnh phúc

Nếu như bình minh một ngày, "chú dế" không lảnh lót kéo mình ra khỏi giấc ngủ thì có lẽ mình sẽ lại vùi sâu vào trong chăn. Tiết tấu rộn ràng, quen thuộc tựa như một thông điệp đáng yêu: "Beautiful life!".

Nếu như khoảng trưa mỗi ngày, chiếc máy tính nằm bất động, biếng lười bên phím gõ thì chắc rằng mình sẽ bơ vơ và lưu lạc giữa thời cuộc. Ô vuông ánh sáng ấy chứa đựng muôn màu cuộc sống gom về từ mọi ngóc nghách thế gian. Chỉ cần một động tác bấm, nó biến mình từ gã trai ngờ nghệch thành kẻ thông thái.

Nếu như hoàng hôn một ngày, lối đi phủ dài sắc xanh không đón bước chân mình băng qua, thì có lẽ nhịp điệu cơ thể sẽ trùng đi và lỗi nhịp. Thả mình vào đôi giày êm, lướt cùng không khí hiền lành, cỏ xanh nem nép dưới chân, dang đôi tay lên cao, chiều bị hút sâu vào lồng ngực.

Nếu như quá đêm của mọi ngày, chiếc loa đài bỗng chơi trò ú tim và âm nhạc cũng chốn chạy theo, thì tâm hồn mình sẽ nương tựa vào đâu giữa chốn biển đêm im lìm ấy? Giấc ngủ sẽ quăng người vào góc tối, ranh mãnh chạy trên nóc nhà chẳng buồn quay về dỗ dành đôi mắt đang bội thực bóng đêm.

Nếu như tất cả mọi ngày trong một tuần, cái đầu chỉ quen với sự thảnh thơi và lười biếng thì rõ rồi! mình lại thèm được bận rộn. Dù biết trước rằng sẽ có những cuộc réo gọi xung quanh với cơ man nào rắc rối, chỉ trích, bận lòng, những thứ đủ làm mình kiệt sức…Nhưng nếu trí não vận hành cũng là lúc cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự chạy đua và vận động của bản thân trong đời sống, trong thế sự.

Nếu như bạn bè quanh mình hết thảy bỏ đi, thì ngày cuối tuần ai sẽ là người sẻ chia tâm sự, đứa nào sẽ sặc sụa cười với hàng tá chuyện dở ương thốt ra tự miệng mình? Tụ tập nhau lại, inh ỏi với các bài hát tự chế nửa mùa, thằng gẩy đàn, kẻ hát xẩm, đứa giả điếu văn... Những thằng xa nhà, tha hương giống mình và "chúng nó" cứ hồn nhiên như thế bởi cuộc đời vốn đã lên gân rồi, với nhau cần gì phải che đậy một điều: mình vốn rất khùng điên.

Nếu mỗi tuần, thiếu vắng tin nhắn của mẹ rằng: bà và các em vẫn bình an thì mình sẽ lấy đâu ra sức lực để trườn mặt ra với bon chen cuộc sống. Những khi buồn chán nhất, thảm hại nhất trái tim luôn hướng về nơi cất giấu tiếng cười tuổi thơ, nơi đón mình trở về bằng nụ cười và tiễn mình ra đi trong nhạt nhòa nước mắt. Chắc chiều nay mẹ vẫn ngồi chỗ ấy, mắt nhìn nơi xa xăm chờ ngóng điện thoại con. Bà và các em lại trải chiếc chiếu hoa nơi gác thượng, tóc bạc bay lẫn với tóc xanh.

Nếu và... nếu mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng chẳng tình yêu thì có lẽ mình sẽ chẳng là mình nữa; điềm đạm, hiền lành điên khùng và nổi cục. Dế nhỏ, máy tính, con đường, công việc sẽ hóa vô tri, đêm là ngày không biên giới bất tận. Yêu và được yêu để biết mình đầy cảm giác. Dẫu buồn, giận hờn, ghen tuông, trách móc, sung sướng, đắm say hay dâng hiến: Tất cả mới chỉ là chút ít trong vô vàn tâm trạng khi yêu thôi mà.

Nếu như...
Nếu một ngày...
Nếu không...
Tất cả đều chỉ là giả định.

Thật may mình đều sở hữu mọi cái, những thứ không bỏ mình ra đi, những thứ giản dị như chính tên gọi của nó. Nhờ chúng, mình đã nhìn cuộc đời dưới lăng kính gần gũi hơn, đơn giản hơn không màu hồng và hào nhoáng. Nhiều lúc hão huyền rồi tự biết nhận ra hạnh phúc là những gì giản đơn xung quanh, nhỏ thôi nhưng giúp mình hiểu thấu hơn về giá trị cuộc sống. Đương nhiên rồi, phải biết biết trân trọng và nuôi dưỡng hạnh phúc nữa chứ! Mình tự nhủ...

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ