Love is blue
"Love is blue" có thể dịch là "Tình yêu màu xanh" mà cũng có thể dịch là "tình yêu đã phôi pha". Tôi thì thích bài hát theo nghĩa "Tình yêu màu xanh" hơn. Một màu xanh hy vọng, màu xanh của niềm vui mới, tình yêu mới, của hy vọng một ngày em trở về.
Tôi còn nhớ, trước đây xem bộ phim Tình yêu màu xanh, kể về sự đối nghịch của hạnh phúc và đau khổ, về tình yêu giữa một chàng trai đang phải đối diện với cái chết và một cô gái rất yêu thương anh, về một đôi vợ chồng đã cưới nhau 12 năm và đang đứng trước bờ vực tan vỡ.
Blue, blue, my world is blue (Thế giới của anh thường ngày tràn ngập một màu xanh hy vọng)
Blue is my world now I'm without you (Nhưng từ khi vắng em, nó chỉ còn là màu xanh buồn bã)
Gray, gray, my life is gray (Cuộc sống của anh trở nên nhạt nhòa như màu xám)
Cold is my heart since you went away (Trái tim anh lạnh lẽo khi em rời bỏ nơi này)
Red, red, my eyes are red (Màu đỏ hiện hữu trong đôi mắt anh)
Crying for you alone in my bed (Mỗi khi khóc ướt gối và nỗi cô đơn tràn ngập)
Green, green, my jealous heart (Màu xanh là màu của trái tim ghen tuông)
I doubted you and now we're apart (Vì đã nghi ngờ em và giờ đây chúng ta xa nhau)
When we met how the bright sun shone (Khi chúng ta gặp nhau, mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ)
Then love died, now the rainbow is gone (Và rồi tình yêu chết đi, sắc cầu vồng lung linh cũng rời bỏ anh đi nốt)
Black, black, the nights I've known (Màu đen là màu của bóng đêm)
Longing for you so lost and alone (Của những đêm dài cô đơn và lạc lõng chờ đợi bóng hình em)
Gone, gone, the love we knew (Tình yêu của chúng ta đã vỗ cánh bay đi)
Blue is my world now I'm without you. (Và thế giới của anh chỉ còn một màu xanh buồn bã khi thiếu vắng em)
Vài ngày trước dọn nhà, tôi tìm thấy một chiếc băng cát-sét cũ đầy bụi bẩn và những vết xước trên vỏ. Cảm giác đầu tiên khi tôi bỏ chiếc băng ra khỏi vỏ hộp, đặt vào bàn tay thật lạ, bồi hồi, trào dâng...
Chiếc băng ghi tên tôi bằng bút dạ, nét chữ cồ cộ của trẻ con mới tập viết. Thật không thể tin nổi tôi còn giữ được nó, thậm chí ngay lúc đó tôi cũng không thể nhớ ra nổi nội dung của nó là gì!
Tôi vớ lấy cái khăn lau, vừa lau, vừa thổi phù phù lớp bụi, vừa run run. Tôi nhớ đã vô cùng bực tức khi tiếng đầu tiên phát ra từ cái cát-sét là tiếng rè rè. Cảm giác thất vọng như vừa tìm thấy một kỉ niệm, để rồi chưa cảm nhận được gì, nó đã vụt biến mất. Nhưng khi tiếng nhạc đầu tiên cất lên, dù vẫn hơi rè rè, tôi như quên đi tất cả.
Đó là bản hòa tấu Love is blue của Paul Mauriat. Tiếng piano và guitar cổ điển réo rắt, nhẹ nhàng, mang theo một cảm giác rất quen, quen lắm. Bỗng những hình ảnh hồi thơ ấu ùa về. Hồi nhỏ tôi rất thích nghe nhạc, đặc biệt là nhạc hòa tấu của Paul Mauriat. Những bản tình ca nổi tiếng Love story , Delilah, được thổi vào một luồng khí cổ điển thật buồn và sâu lắng.
Khi lớn lên tôi không còn nghe nhạc của Paul nữa. Lúc đầu, tôi thích những bản rock&roll của The Beattles, những bản ballad của Scorpions, rồi tới những bản thrash mạnh mẽ của Metallica, rồi quay cuồng trong chất nu mới lạ của Linkin Park và Slipknot, thậm chí say cả thế giới âm u của Black.
Tôi dường như quên hẳn những bản hoà tấu ngày nào, chìm đắm trong thứ âm thanh ồn ã của metal. Và rồi bây giờ ngồi đây. Bản nhạc vẫn du dương nhẹ nhàng như dòng nước chảy róc rách, vẫn đều đặn như dòng đời ngày ngày trôi. Trong mỗi chúng ta ai cũng có một khoảng lặng, nó nằm sâu đâu đó tận đáy lòng mình, bị những lo toan hàng ngày của cuộc sống hối hả lấp đi.
Chỉ khi gặp lại những kỉ niệm đẹp, những điều tưởng chừng bình dị nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc với ta, nó mới trỗi dậy, mới ào ạt, vỡ tung và trào dâng mãnh liệt, khó tả. Love is blue đã đánh thức tôi và cho tôi cái cảm giác đó! Nó còn thoảng qua một cảm giác là lạ, kì kì: Tình yêu màu xanh - như tiêu đề của bản nhạc!
Tôi chưa yêu, cũng chưa đủ lớn để cảm nhận thế nào là tình yêu, nhưng tôi hiểu tình yêu đẹp và ấm áp lắm!
"Ta còn em, một màu xanh thời gian... từng chiều mái tóc em bay... chợt nhoà, chợt hiện..." - tôi nhớ đến bài Em ơi Hà Nội phố của Phú Quang, rồi bản nhạc kết thúc. Và bất chợt tôi nhớ đến bạn.
Tôi nhớ đến ngày xưa, trước khi bạn cùng gia đình chuyển đi sống ở một nơi khác, hai đứa nhóc vẫn chơi đùa và chẳng có suy nghĩ gì cả. Bẵng đi gần 8 năm. Tôi gặp lại bạn hết sức tình cờ, khi cả hai đứa đã lớn và nhiều đổi khác. Bạn vẫn thân mật với tôi, cũng cho tôi cái cảm giác vừa lạ, vừa quen như khi tôi gặp lại Love is blue vậy!
Tôi mỉm cười nhận ra cuộc sống có khá nhiều điều thú vị, tuy không phải hoàn toàn. Gần như ngay sau đó bạn lại rời khỏi tôi một lần nữa, đến một phương trời khác xa hơn... rất xa.
Ngày bạn đi, tôi ngắm nhìn bạn thật lâu, như mong muốn lưu giữ những hình ảnh của bạn trong trí óc, dù tôi biết rằng bạn đã có một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi rồi! Tôi không buồn.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như nó phải thế, nhưng tôi tin rằng cái gì đã qua thì sẽ không hoàn toàn biến mất , không phũ phàng như dòng cát thời gian mà cũng không hiện hữu. Nó chỉ nằm đâu đó sâu trong đáy lòng, và chờ một ngày được thức dậy để trào dâng. Bạn có tin điều đó không?
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ